hôm kia lượm được tấm hình
ngây thơ ...lớ ngớ ...chính mình ngày xưa
ngày xưa ơi hỡi ngày xưa
hi hi có phải em giờ là tôi
sao tôi nhận chẳng ra tôi
sao tôi cứ thấy lờ ngờ làm sao
hỏi : ai , cháu biết không nào
đứa cháu lại hỏi cô nào bà ơi ?
Cô ( mình ) ơi mới đôi mươi
thoắt cái đã trở thành người ngày xưa
luật thời gian vốn không chừa ...
đừng mong nhan sắc đo vừa thời gian ...